[NMĐNMN] Chương 6
sorry mấy bợm vì sự chậm trễ của mình 😐
hum nay post bài làm quà trung thu, chúc mấy bợn trung thu zui zẻ
Chương 6
Không may cô lại phạm vào điều tối kị, không hẹn trước lại tự động đến, mà lão Trữ này tính tình quái gỡ, chắc chắn cho cô thấy được cái mặt lạnh như tiền của ông ta, không chừng về sau, nghe được tên cô đến phỏng vấnlà không tình nguyện hợp tác rồi.
Ủ rũ từ bên trong đi ra, không còn chút tinh thần nào cả, ngồi xuống bậc thang hình cung lớn, hai tay chống cằm, ngẩn người suy ngẫm, trời lại nóng như lửa đốt, càng phơi nắng càng chán nản, bỗng ánh nắng bị một bóng người che mất, cô ngẩng đầu híp mắt nhìn khuôn mặt khuất nắng kia, không thể nhìn rõ mặt ai, nhìn thân hình thì có thể đoán được đó là một người đàn ông
Anh ta nói: “Trời nắng như vậy sao lại ngồi ở đây?”
Tiếu Nhu không thể xác định được cô có biết người đàn ông này không, mệt mỏi không đứng lên hỏi: “Anh là ai?”
Anh ta bước lên bậc thang song song với cô ngồi xuống cười nói: “Không còn nhớ tôi sao?”
Tiếu Nhu lúc này mới nhìn rõ mặt, anh ta vừa hỏi xong cô liền nhớ ra: “Anh Đỗ”
Đỗ Triết Diễn gật gật đầu, nhìn quanh quảng trường trống trải một vòng, hỏi cô: “Em không phải vô tình đến nơi này đấy chứ?” Nơi này là vùng ngoại thành, dọc đường đi còn chưa khai phá xong, cỏ hoang mọc đầy, trừ tếng xe chạy như bay qua đây, nơi này còn lại đều là sự yên tĩnh vắng lặng
Tiếu Nhu vô lực mỉm cười: “Đâu ai dở hơi mà chạy đến nơi hoang vu thế này”. Chỉ có cô dở hơi thôi, hiện giờ suy nghĩ cô rất rối loạn, tâm trạng đầy buồn bực. Cúi xuống phủi bụi dưới chân, thở dài một hơi, thẻ phóng viên thực tập vốn đeo trước ngực không biết rơi xuống đất từ lúc nào.
Đỗ Triết Diễn nhặt lên đưa cô: “Em đến đây phỏng vấn ai”
Tiếu Nhủ ngẩng đầu thấy anh đưa thẻ cho cô, nói cảm ơn, nhận lấy thẻ nhét vào cái bọc nhỏ: “Có đến phỏng vấn được ai đâu”
Đỗ Triết Diễn nói: “Đến khu này rãnh rỗi giải trí đa số là những người có tiền chứ chả thể nào là người địa phương”
Tiếu Nhu nói: “Vậy anh cũng là người rãnh rỗi có tiền chứ không phải người địa phương?”
Đỗ Triết Diễn cười một tiếng: “Bị em phát hiện rồi”
“Em đến đây phỏng vấn lão Trữ hả?”
Tiếu Nhu có chút giật mình: “Sao anh biết được?”
“Thật không dám giấu giếm, lúc nãy anh thấy em bị từ chối ngoài cửa”, anh ta nói cứ như chuyện thường còn cô chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào thôi.
“Em có hẹn trước chứ?”
“Vô dụng thôi, lão Trữ tính tình cổ quái có tiếng, người này đến đài truyền hình nổi tiếng, toà soạn báo còn không hẹn được huống chi em chỉ là phóng viên thực tập”
Đỗ Triết Diễn cười nói: “Nghé con mới sinh nào có con nào biết sợ hổ, phải có tinh thần AQ đi em, đâu phải tất cả đài truyền hình toà soạn báo đều bị cự tuyệt đâu”
“Cám ơn anh an ủi em” Tiếu Nhu bị anh chọc nở nụ cười, nhìn thời gian không còn sớm nữa, phải bắt xe mới về kịp đến nhà.
Đỗ Triết Diễn đứng lên vỗ vỗ quần áo nói với cô: “Để anh đưa em vào nội thành”
Tiếu Nhu ngẩn người, có chút xấu hổ đứng lên: “Không cần đâu, tí nữa em bắt xe là được”
Đỗ Triết Diễn làm bộ không nghe thấy, nhàn nhã cho tay vào túi quần lấy chìa khoá xe, lại nhàn nhã thoải mái đi xuống bậc thang.
Tiếu Nhu đành phải chạy theo: “Thật không cần phiền phức vậy đâu anh”. Bọn họ chẳng qua chỉ mới quen biết, mà cô cũng không muốn làm phiền người khác.
“Anh Đỗ, xe bus chạy rất nhanh”, cô vẫn còn muốn từ chối, Đỗ Triết Diễn thật không nghĩ cô lại khách khí như thế, dừng lại quay đầu nói với cô: “Bây giờ chẳng phải đã đến bãi giữ xe hay sao?”
Cô nhìn quanh, quả thật là bãi xe, Đỗ Triết Diễn mở khoá chống trộm, ngồi vào điều khiển xe ra, hạ cửa kính nói vời cô: “Lên đi, dù gì anh cũng thuận đường “
Cô không còn cách nào từ chối đành leo lên xe, trong xe rộng rãi, thoáng đạt, phảng phất mùi nước hoa tươi mát. Vùng này giới hạn tốc độ là 80km/h, hai bên đường cây tử dung thiên (không biết cây gì nữa, mình search trên gg mãi không ra đc) nở hoa trắng xoá, giống một bức hoạ được nắng vẽ kính xe, hết bức này đến bức khác.
“Sao toà soạn có thể sắp xếp để một sinh viên thực tập làm công việc này chứ, rõ ràng biết xác suất thành công không cao?” Đỗ Triết Diễn hỏi cô
Cô nói: “Em nhận lời tham gia “cuộc thi”, lần này một mình phỏng vấn cũng liên quan đến kết quả đó”
Anh nghe xong, thản nhiên à một tiếng, sau đó không hỏi gì thêm, chỉ chuyên chú lái xe.
Hai mươi phút sau đến ngã tư, Tiếu Nhu xuống xe, không ngừng nói cám ơn, Đỗ Triết Diễn cười nói: “Rốt cuộc em muốn cám ơn bao nhiêu cái đây?”
Cô ngại ngùng cười cười, tính quay người đi đã bị Đỗ Triết Diễn gọi lại: “Nếu em không có vội, chuyện của lão Trữ tạm gác sang một bên, ông ấy là người bận rộn, qua một thời gian chắn không còn nhớ đến sự việc đường đột hôm nay đâu”
Tiếu Nhu tính nói cám ơn đã bị anh khoát tay ra hiệu không cần nữa, nhìn theo xe anh đến ngã tư mới rời đi. Lúc này đã là chạng vạng, ánh mặt trời trở nên đỏ rực, như một trái quýt to đang lấp ló cuối sông.
Vừa bước vào sân, thấy Ngôn Phương đang nói chuyện điện thoại, cô cúi đầu đi qua, anh liền bỏ điện thoại ra gọi cô lại, khẩu khí mang ý trách móc: “Đi đâu sao không báo, cũng không liên lạc được?”
Tiếu Nhu nhăn mặt nhíu mày lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên không còn pin: “Hết pin”
Cô đi vào đại sảnh, Ngôn Phương cũng theo cô: “Tôi cùng Chu Thẩm tìm em một ngày, về sau không được như vậy nữa biết chưa?”
Bỗng nhiên cảm thấy thật phiền phức, một chút kiên nhẫn còn xót lại cũng mất sạch, toàn thân mệt mỏi, quang cặp sách ở sô pha, hướng anh nói: “Ai biết được di động hết pin, tôi cũng đâu ngờ ra ngoài lại lâu đến vậy” Cô như hoả dược đang bùng phát, cao giọng phản bác. Anh cảm thấy kinh ngạc, mới để ý thấy dáng vẻ mệt mỏi, hữu khí vô lực của cô.
“Đã ăn cơm chưa?” giọng anh trở nên dịu hơn.
Cô lắc đầu: “Không muốn ăn, tôi muốn đi ngủ”. Dứt lời cô liền uống hết cốc nước lớn, ôm thứ vừa quăng xuống ghế lên lầu. Ngôn Phương ngửa đầu nhìn theo, tính nói lại thôi, cuối cùng cất tiếng: “Tôi kêu Chu Thẩm nấu cho em ít cháo, tí ngủ dậy nhớ phải ăn đó”.
Cô “ừ” một tiếng rất rất nhỏ, khiến anh mơ hồ nghe không rõ, cảm giác như nghe thấy cũng như không nghe, di động rung lên, anh cúi đầu nhìn, có tin nhắn, mang áo khoác chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi không quên căn dặn Chu Thẩm.
Chu Thẩm hỏi: “Bác vừa nghe thấy tiếng của Tiếu Nhu, nó về rồi hả?”
Ngôn Phương vừa mặc áo vừa trả lời: “Vâng, hình như là rất mệt, cô ấy đi nghỉ rồi”
“Vậy không phải cháu về tìm nó có việc gì sao?”
Ngôn Phương cười khổ lắc đầu: “Chờ cô ấy tỉnh táo rồi nói sau”
Tiếu Nhu cuộn trong chăn ngủ không biết bao lâu mới bị chuông di động đánh thức. Cô đứng dậy xuống lầu, Chu Thẩm đang xem tivi, thấy cô xuống liền nói: “Đói bụng chưa, bác đi hâm nóng lại cháo để cháu ăn”
Cô vào phòng bếp lấy cái chén đầy cháo mang ra ngoài sôpha. Ngủ dậy xong cảm giác thật tỉnh táo, vừa dậy bụng đã reo hò kêu đói.
Chu Thẩm thấy cô ăn liền nói: “Vẫn là Ngôn Phương dặn bác hầm cho cháu chút cháo, chắc biết cháu sẽ đói bụng”
Tiếu Nhu bỗng nhớ tới Ngôn Phương, chiều về còn to tiếng với anh, nghĩ lại có chút xấu hổ, phát hiện anh hình như không có.
“Chú đâu rồi ạ?”
“Đi ra ngoài rồi, hình như hôm nay nó kiếm cháu có việc”
“Chuyện gì thế nhỉ?”
“Không biết nữa”
Tiếu Nhu ăn xong một chén vẫn cảm thấy không đủ no, Chu Thẩm liền nói: “Để bác đi lấy thêm cho cháu”
“Không cần đâu, để cháu tự lấy được rồi”. Cô đứng lên đi lấy thì thấy ở bàn trà có một cái hộp được che bởi cái khăn, bỗng nhớ có lần thấy được vật này, là một hộp nâu tinh xảo, mặt trên có chữ: “Cigar, còn có một cái bật lửa Blazer torch.
Cô hỏi Chu Thẩm: “Chú cũng hút cigar?”
Chu Thẩm giương mắt nhìn: “Nó không hút mà là người khác tặng, hình như quên cất đi, nó rất khoái xu tầm những thứ này, bác thấy có rất nhiều món giống vậy”
Tiếu Nhu nhìn trái nhìn phải, nhíu mày, cảm thấy vô vị, vẫn là tiếp tục đi vào bếp lấy thêm cháo.
Đợi khi Ngôn Phương về cô mới biết hoá ra mẹ gần đây không khoẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực, gần đây có rất nhiều chuyện xảy ra, mới có hai tuần không về thăm mẹ mà đã có chuyện.
Ngôn Phương nhìn thấu suy nghĩ của cô liền đồng ý cuối tuần này đưa cô trở về.